[Nhật Ký Sứ Vụ Hè] Bao Giờ Các Em Mới Có Tên?

16-08-2018
Bởi: Ban Văn Hoá Có: 0 bình luận 2070 lượt xem

DomMart. Nguyễn Huy

Đồi xanh nối tiếp đồi xanh, những con đường dài nối tiếp những con đường dài. Ở lớp học vùng cao có những bạn trẻ Êđê giống hệt những giọt sương sớm: long lanh, ấm áp, trong veo và thuần khiết. Và các em luôn là như vậy. Với đôi mắt long lanh, ở các em luôn có những nghĩa cử ấm áp, một tâm hồn trong veo và thuần khiết.

* * *

Viết cho H. Thiện Niê, Nhuyệt Aliô và Y Nghĩa

Các em thân mến, thời gian là thước đo, nhưng nó chẳng đo được gì. Một tháng đồng hành là ngắn hay dài? Và phải chăng hết một tháng là chấm dứt đồng hành? Anh mơ màng thấy mình đang bận bịu cài những bông hoa lên mái tóc rối bời của tuổi trẻ các em với nụ cười rạng rỡ và lời chúc bình an. Anh đang viết trong nỗi nhớ và nhiều cảm xúc đan xen.

* * *

Như mọi ngày, anh vẫn đến lớp trong háo hức và ra về với nhiều trăn trở. Trên bục giảng, anh thích quan sát lúc em tập trung lắng nghe, nhưng lòng anh đâu đủ nhẹ để chắp cánh cho những hoài bão tương lai xa vời khi nhận ra các em có lúc ăn chưa đủ no, có khi mặc chưa đủ ấm và việc đến lớp mỗi ngày là một nỗ lực đáng ghi nhận và trân quý. Các em thân mến! các em có nhiều lý do để anh bận tâm, nhưng mối bận tâm lớn nhất bây giờ đối với anh chính là câu hỏi anh đã từng đặt ra và đang thao thức với nó: bao giờ các em mới có tên?

* * *

Dẫu ngày nắng hay ngày mưa, mỗi khi đến lớp các em dần quen với hình ảnh một “anh thầy” tay không cặp táp, nhưng chỉ hai cốc thủy tinh: một cốc trà, một cốc cà phê, tay bên kia là một cuốn tập nhỏ kèm danh sách lớp. Anh thích nhấm nháp vài ngụm cà phê hoặc trà vào buổi sáng; trà và cà phê đồng thời cũng là cao sản của vùng đất màu mỡ này. Anh cũng yêu những đôi bàn tay đã cất công vun vén, tắm tưới ra chúng, cũng như yêu các em, những người con của mảnh đất hoa màu trù phú này. Vì còn gắn bó, nên câu hỏi: bao giờ các em mới có tên lại càng day dứt.

* * *

Giờ vào lớp, gần sáu chục cái tên được xướng lên trong tiếng cười giòn giã, tiếng ồn ào náo nhiệt. Các em rất nhộn! Anh thường điểm danh bằng tên thánh đi kèm với tên gọi. Phải chăng đó lại là sơ xuất của anh? Anh không cố ý tạo một cảm giác thiệt thòi cho các bạn chưa có tên thánh. Anh cảm giác được điều đó trên khuôn mặt và ánh mắt của các em. Và khi tiếng cười đùa, tiếng ồn ào nhường chỗ cho âm thanh rột roạt trên trang giấy, cho tiếng thở đều đều nơi nét mặt em thơ đang chăm chú, thì mọi thứ tiếng ồn lúc nãy lại chảy vào trong anh, chảy luôn vào hình ảnh đôi mắt ngơ ngác chưa hiểu tại sao các bạn khác lại có cái tên khác đi kèm với tên gọi của mình. Anh đã thầm ước được một lần lắng nghe trong tiếng ồn ấy rộn rã lên những tiếng gọi: Maria H.Thiện Niê, Anna Nhuyệt Aliô, ĐaMinh Y Nghĩa hay Máctinô Khang… khát khao ấy là trăn trở bám lấy anh. Anh đẩy tầm mắt nhìn ra chỗ khác như nỗ lực cố ngăn mình đừng quá xúc động, đừng quá khát khao. Em! nắng vẫn tràn bên khung cửa sổ, gió vẫn đung đưa những bông hoa bên góc tường xanh rêu. Em! Cà phê hôm nay đắng lạ. Anh thấy lòng nặng trĩu. Đến bao giờ các em mới có tên?

* * *

Anh có suy nghĩ nhỏ muốn gửi đến các em. Em thân mến, mang Chúa đến đã khó, nhưng để người ta biết và theo Chúa còn khó hơn. Anh chỉ xin là người đồng hành, là một người cài bông hoa trên mái tóc, một người sẵn sàng chia sẻ với em nhiều hơn khi nói về Chúa, và có thể làm một người đứng ở đâu đó cười ra tiếng khoái trá khi ai đó gọi tên các em với tên thánh đi kèm. Và khi ấy, các em sẽ cảm được điều anh cảm, nghe được tiếng anh nghe và hiểu được điều anh hiểu vì nếu chúng ta đã đặt hết niềm tin, tình yêu và mọi hy vọng vào Chúa, sợ gì những lúc ta vấp ngã, cho dù đó là lúc ta kiệt quệ và muốn tháo cởi tất cả, tháo cả hơi thở trả về với thinh không, thì ta hẵng còn có Chúa. Lúc ấy, ta cũng chỉ ngã vào lòng Chúa mà thôi, chả trơn trượt đi đâu cả. Và bây giờ, sẽ có nhiều người cùng với anh nói với Chúa về các em và nói với các em về Chúa.

* * *

Anh kể em nghe mẩu chuyện nhỏ, là minh chứng cho điều anh vừa nói. Đó là một ngày nắng đẹp trên chuyến xe vài chục người đầy ắp tiếng cười nói rộn rã. Chiếc xe chở tất cả mọi thứ âm thanh vui vẻ và dễ nghe nhất trên trần đời. Nó cứ bon bon chạy dọc theo những cung đường quanh co như vòng tay mềm mại ôm lấy đồng lúa và núi đồi. Lăk, vùng đất thưa thớt nhà của người M’nông đang sinh sống. Họ là những chứng nhân không thể sống động hơn đang sống giữa đời, giữa núi rừng và giữa những người chưa biết Chúa. Đã có người sẵn sàng tặng nửa phần đất của mình để dựng nhà nguyện, nhờ vậy mà dân Chúa tại Lăk tuy còn thưa, nhưng đã có nơi sinh hoạt công giáo. Họ đã gặp nhau trong nhà nguyện bằng gỗ tuy sạch sẽ nhưng nó quá nóng trong những ngày hè và còn chật hẹp. Dẫu vậy, lòng người có Chúa lại quá mát mẻ và ấm áp, Chúa cũng biến đổi tâm hồn họ trở nên rộng mở hơn. Quả nhiên; người ta đã chịu được mọi khó khăn vì có Chúa.

* * *

Anh cũng ghé thăm một người đàn ông mà đến giờ anh vẫn chưa biết tên, nhưng từ lúc gặp anh ấy, anh đã gọi anh ta là Nick Vujicic của huyện Lăk, hay một tên gọi khác là người đàn ông có Chúa. Do tai nạn lao động, anh mất đi khả năng vận động. Chị vợ cũng không còn, chị nằm xuống trên đồng lúa vàng nặng trĩu hạt, tự do trở về như những cơn gió trong lúc mà gia đình cần chị hơn bao giờ hết. Anh ấy chả bao giờ than trách Chúa.

* * *

Anh mong ước một ngày trở lại, mang theo những món quà ý nghĩa để chúc mừng bổn mạng các em. Anh cũng mong ước một ngày, từ miệng trẻ thơ măng sữa, tiếng “Yang ơi” sẽ là YAHWEH – Đức Chúa.

Từ khóa: ,

  • THỈNH VIỆN ĐA MINH VIỆT NAM
    Địa chỉ: 70/1 Tổ 1, Kp Bình Đường 3, P. An Bình, Tp. Dĩ An, Tỉnh Bình Dương.
    Địa chỉ cũ: 1116, đường số 6, P. Tam Phú, Q. Thủ Đức, Tp. HCM - Xem bản đồ
    Email: thinhviendaminh@gmail.com