Vị thánh của chúng ta giờ đã bước sang tuổi mười tám, đây là lúc cậu phải ra quyết định cho cuộc đời, tìm một lối sống phù hợp nhất cho mình. Thân phụ của cậu nói với cậu: “Này con, cha hoàn toàn để con tự do, và chắc chắn cha sẽ không bao giờ ngăn cản con làm theo ý muốn của mình. Tuy nhiên, cha muốn con đi tu, vào Dòng Giảng Thuyết, vì dường như cha cảm thấy đó là thánh ý Thiên Chúa lúc cha suy gẫm về những dấu lạ xảy ra trước lúc con chào đời.” Đồng thời ông cũng kể lại cho cậu về các dấu chỉ kỳ lạ đã xảy ra và lời giải thích của vị Giám mục bà con.
Không chút ngần ngại, Vinh Sơn đáp lại: “Cha ạ, cha đã biết trước những ao ước của con, và con cảm tạ Chúa đã linh hứng cho cha điều cha đề nghị với con, đó là điều thích hợp nhất đối với con. Con không mong đợi gì ở sự giàu sang, lạc thú và vinh quang đời này; tình yêu, tư tưởng và quyết tâm của con đặt nơi Thiên Chúa. Vì thế, con quyết định đi theo tiếng gọi thánh thiêng của Người trong gia đình Đa Minh; và giờ đây con chẳng ao ước gì hơn ngoài sự cho phép của mẹ và lời cầu chúc của cha mẹ, nhờ đó con có thể ra đi trong bình an để phụng sự Thiên Chúa theo lệnh của Người.” Sau những lời đó, thân phụ cậu ôm choàng lấy cậu với những giọt nước mắt yêu mến dịu dàng. Cùng với cảm xúc ngọt ngào, họ đi gặp bà Contanda. Bà mẹ của cậu cũng nước mắt tuôn rơi, không phải vì đau buồn, mà vì niềm vui thánh thiện.
Bà nói với Vinh Sơn: “Con yêu quý của mẹ, những gì con đã làm hôm nay là điều mà mẹ hằng mong đợi cho cuộc đời con. Mẹ luôn khẩn nài Thiên Chúa ban cho mẹ điều này, và giờ đây Người đã đáp lời mẹ. Ôi, đây quả là biến cố hạnh phúc cho con và cho chúng ta! Chúng ta phải chúc mừng nhau: chúc mừng con, vì con đã quyết định tránh khỏi những bất hạnh của đời này; chúc mừng chúng ta, vì Chúa đã cho chúng ta đạt được ước nguyện tuyệt vời nhất. Con ạ, nguyện xin Thiên Chúa ban cho con đầy tràn ân sủng. Còn về phần mẹ và cha con đây, cha mẹ luôn sẵn lòng làm mọi sự để giúp con đi trọn cuộc đời con.”
Vào buổi sáng ngay sau ngày đầy tràn hạnh phúc đó, ông Guilêmô Phêriê đích thân dẫn con trai đến tu viện của các tu sĩ Dòng Giảng Thuyết tại Valencia. Đó là ngày 2 tháng Hai năm 1367. Cha bề trên tu viện, cũng vào đêm đó, trong một thị kiến lạ lùng đã được báo trước về một nhân vật quý giá mà Dòng sắp chinh phục được. Thánh Đa Minh hiện ra với ngài, tay dẫn người thỉnh sinh trẻ tuổi. Ngài nhìn thấy dường như đó là Vinh Sơn, lòng đầy nhiệt tâm, cậu nói với cha bề trên: “Thưa cha, xin hãy đón nhận con, cho con ở dưới chân cha, để con trở thành một tu sĩ trong Dòng.” Lúc đó, cha Đa Minh cũng thêm vào: “Hãy đón nhận cậu ấy, cậu ấy sẽ trở thành anh em của con và con của cha.” Khi nhận ra thánh Đa Minh nhờ vào ngôi sao chiếu sáng trên trán ngài, cha bề trên phủ phục dưới chân cha thánh, bỗng nhiên mọi sự biến mất. Trong tâm hồn cha bề trên vẫn còn đó ước mơ nồng cháy là mau thấy được thị kiến ấy hoàn trọn, một thị kiến mà đối với ngài là ân ban; và rồi cha bề trên cũng được đầy tràn an ủi khi sáng hôm sau vị Thánh của chúng ta, được thân phụ dẫn đến, phủ phục dưới chân cha bề trên và khiêm tốn xin được nhận tu phục thánh thiêng của Dòng. Vinh Sơn quả quyết rằng động lực duy nhất khiến cậu bước vào con đường này là để thi hành tiếng gọi của Thiên Chúa, Đấng đã mời gọi cậu đến phụng sự Người như thánh Đa Minh.
Ai có thể diễn tả được sự vui mừng khôn xiết mà cha bề trên đang trải qua khi chính ngài được chàng thanh niên trẻ ngỏ lời, nghe thấy chàng sốt sắng và khiêm tốn thỉnh cầu được mặc tu phục của các tu sĩ Giảng Thuyết? Tu viện của ngài và toàn thể Dòng sẽ được thêm phong phú nhờ vào kho báu vô giá đó. Rồi cha trải qua cảm nghiệm giống như cảm nghiệm của cụ già Simêon trong Đền thờ, được đặc ân cao cả là nhân danh Đấng Tối Cao, đón nhận việc tiến dâng Hài Nhi Giêsu từ Đức Maria và thánh Giuse. Đây là một ngày trọng đại đáng nhớ về mầu nhiệm này. Sau đó còn có một sự tương tự trong việc dâng lễ vật nữa. Vinh Sơn tự nguyện hiến dâng đời mình làm lễ hy sinh trong đời sống tu trì, trong khi cha mẹ của ngài đồng hành với hy lễ thành kính đó. Ngay cả việc đón nhận cũng giống nhau. Vì như các thiên thần, các tư tế trong thánh điện, các bà góa nơi Đền thờ và đoàn dân thánh tại Giêrusalem cùng chia sẻ niềm vui thánh thiêng của cụ già Simêon thế nào, thì cũng như vậy, các tu sĩ trong tu viện, các bạn hữu của Vị Thánh, gia đình của ngài và toàn thể dân thành Valencia đều hiệp nhất trong niềm vui của vị bề trên đáng kính, và cùng chung lòng tạ ơn Thiên Chúa về ân huệ vô giá đó. Chúng ta có thể dễ dàng hình dung rằng sẽ chẳng có một lời nào được vang lên ngoài lời đón nhận chàng thỉnh sinh.
Thầy Vinh Sơn mặc áo Dòng vào ngày 5 tháng Hai, lễ kính thánh Agatha trinh nữ, một ngày đáng nhớ mãi cho dân thành Valencia. Đây cũng là ngày kỷ niệm 128 năm tu viện Đa Minh được thiết lập. Sau đó Dòng được đặt dưới sự quản trị của cha Elias Toulouse, Đại diện Tổng quyền. Giám tỉnh Tỉnh dòng Aragon bấy giờ là chân phước Giacôbê Đa Minh Collioure, và bề trên tu viện Valencia là cha đáng kính Beranger de Gelasio.
Từ những thời khắc đầu tiên trong năm tập, Vinh Sơn cảm thấy ân sủng mà Thiên Chúa đổ xuống trên mình, qua việc gia nhập đời sống tu trì, dư tràn đến nỗi thầy không ngừng tạ ơn Thiên Đàng và với lòng nhiệt tâm vui thỏa khôn lường thầy liên tục hôn lên bộ áo dòng trắng đang mặc. Nơi tu viện thầy ở, có rất nhiều tu sĩ tốt lành mà thầy có thể xem như mẫu gương cho đời sống của mình. Nhưng tâm hồn quảng đại của thầy đã chọn một mẫu gương hoàn hảo hơn. Thầy quyết tâm biến đời sống mình nên giống đời sống của thánh Đa Minh; và để có thể càng ngày hiểu rõ hơn các hoạt động của cha thánh, điều duy nhất cuốn hút thầy là bắt đầu đọc hạnh tích vị tổ phụ vĩ đại.
Rồi một điều đặc biệt là thầy đã nhận ra tính cách chân thật của người tu sĩ Giảng Thuyết – như sau này ngài giải thích trong các bài giảng của mình – đó là sự tinh tuyền của thiên thần, vâng lời hoàn hảo và khó nghèo thánh thiêng; và không chỉ ở trong đan viện tĩnh lặng, đóng cửa trong phòng kín như các ẩn sĩ thời xưa, nhưng còn phải đi rao giảng Tin Mừng cho khắp thế giới, noi gương Đức Kitô, các Tông đồ và Đấng sáng lập thánh thiện. Thầy nói thêm: “Chính vì điều này mà Dòng Anh Em Giảng Thuyết được thiết lập.”
Bằng một cách thức tuyệt vời, Vinh Sơn hiểu thấu được ý nghĩa sâu sắc của mỗi nét đặc trưng nơi cuộc đời thánh tổ phụ. Dẫn chứng cho điều này, chúng ta chỉ cần trích dẫn cách diễn giải mà ngài đưa ra về thị kiến lừng danh nói về việc thánh Đa Minh xuất hiện, đầu đội vinh quang và đang bước lên Thiên Đàng bằng hai chiếc thang. Ngài nhận xét: “Dòng chúng ta không dẫn anh em lên Thiên Đàng chỉ qua chiếc thang của đời sống chiêm niệm, cũng như không chỉ qua chiếc thang của đời sống hoạt động, nhưng đưa mọi người lên Thiên Đàng bằng cả hai chiếc thang. Những dòng sống đời đan tu thì lên Thiên Đàng bằng chiếc thang chiêm niệm; còn những dòng hoạt động thì đạt tới quê hương vĩnh cửu bằng chiếc thang còn lại. Nhưng con cái của thánh Đa Minh phải đặt mỗi chân trên mỗi chiếc thang, nối kết cầu nguyện và học hành với công tác rao giảng tông đồ.” Chỉ duy điều này thôi cũng cho thấy rõ vị thánh của chúng ta biết rõ vận mệnh của mình và những bổn phận vận mệnh đó đòi hỏi. Chàng tập sinh trẻ tuổi luôn vững tâm với ánh sáng này, và cho đến khi qua đời, chàng vẫn bộc lộ nơi mình hình ảnh hoàn hảo của thánh Đa Minh.
Trong suốt năm tập, theo tinh thần của Hiến pháp, Vinh Sơn chỉ chuyên chăm thực hành đời sống nội tâm. Thầy chưa hề bỏ qua một lời cầu nguyện hay việc khổ chế nào mà thầy buộc mình phải giữ. Dù Hiến pháp Dòng không buộc thành tội, nhưng thầy vẫn xác tín rằng việc chu toàn các điều ấy là để đền bù những tội lỗi nặng nề. Thầy luôn có mặt trước hết ở cung nguyện và nơi giải trí; và chẳng bao giờ vắng mặt trong bất kỳ bổn phận chung nào để chỉ lo hoàn thành việc riêng của mình. Với sự khiêm tốn tận đáy lòng, thầy vâng lời tất cả mọi người. Thái độ dịu dàng và khiêm nhường của thầy làm cho mọi người đều yêu mến. Và với tính cách hòa nhã của thầy, tất cả anh em tập sinh đều muốn nói chuyện với thầy. Về tuổi đời, thầy là thành viên nhỏ nhất trong tu viện, nhưng về sự thánh thiện, thầy lại được mọi người kính nể nhất.
Năm tập được ba tháng, thầy phải trải qua một thử thách đớn đau liên quan đến bổn phận của một người con: phải khước từ dòng lệ của người mẹ. Một ngày nọ, bà Contanda Miguel đến tu viện và xin được gặp con trai mình. Khi gặp thầy, với đôi mắt đẫm lệ, bà thổ lộ cho thầy biết bà không thể sống thiếu thầy và bà muốn con bà dâng hiến đời mình trong hàng giáo sĩ triều; ngoài ra, gia đình thầy đang sống nhờ vào tiền trợ cấp của Giáo hội dành cho thầy, tiền này sẽ còn nếu như thầy không tuyên khấn trong dòng tu. Vì thế thầy cần phải rời tu viện và trở về nhà.
Dù những lời khẩn nài đó làm cho thầy phiền muộn, nhưng với sự khẳng khái vững vàng Vinh Sơn trả lời mẹ: “Mẹ đã bằng lòng để con gia nhập tu viện, và lại còn chúc phúc cho con nữa. Vậy tại sao con lại phải trở về? Con hằng luôn nhớ tới lời của thánh Bênađô: ‘Những ai bỏ tu viện mà trở về thế gian là rời khỏi hàng ngũ các thiên thần mà nhập đoàn với ma quỷ!’ Mẹ yêu quý của con, con cầu khẩn mẹ hãy quay lại với những cảm nghĩ ban đầu của mẹ; chúng ta hãy nhìn mọi điều thuộc về thế gian này bằng con mắt đức tin, và hãy đánh giá chúng lúc này như khi chúng ta nhìn nhận chúng vào giờ lâm chung. Chỉ có một điều cần thiết và đáng để chúng ta thi hành, đó là đạt được ơn cứu độ theo cách mà Thiên Chúa muốn.”
Sau khi nghe những lời đó, bà Contanda như không còn hy vọng để thuyết phục con trai mình từ bỏ ơn gọi nữa, lòng buồn bã, bà trở về nhà. Nhưng Thiên Chúa không bỏ bà trong hoàn cảnh khốn khó đó. Vừa về đến nhà, bà gặp một người nghèo khổ. Người ấy nhã nhặn hỏi bà: “Thưa bà, sao bà buồn rầu thế? Chẳng lẽ bà đã quên tiếng sủa kỳ lạ bà đã nghe khi bà mang thai Vinh Sơn? Chẳng lẽ giấc mơ tiên tri của chồng bà đã ra khỏi ký ức của bà rồi ư? Bà còn nhớ Giám mục Valencia đã giải thích thế nào về những dấu lạ đó và đã tiên đoán thế nào về việc con trai của ông bà một ngày nào đó sẽ trở thành một tu sĩ Giảng Thuyết? Chẳng lẽ giờ đây bà ngăn cản Thiên Chúa thực hiện thánh ý Người?” Những lời đầy an ủi đó đã làm cho bà Contanda không còn âu lo và khóc lóc nữa. Khi đi vào nhà lấy chút lương thực để cám ơn người này vì những lời tốt lành mà ông nói với bà, quay trở ra bà chẳng thấy ông ở thềm cửa hay ở ngoài đường nữa, bấy giờ bà nhận ra người nghèo khổ đó là một thiên sứ từ trời.
Năm tập kết thúc êm xuôi. Chàng tập sinh trẻ, đã từng là gương sáng cho cộng đoàn, giờ đây được cả cộng đoàn chấp nhận tuyên khấn trọng thể. Thầy tuyên khấn trong tay cha Mátthêu Bênincasa, bề trên tu viện Valencia. Đây thật là niềm vui cho mọi anh em, vì sau đó cứ mỗi năm, cho đến khi tu viện bị tàn phá, anh em vẫn kỷ niệm ngày trọng đại đó.