Phong thân mến, anh cùng một số anh em khác đã trải qua một chuyến đi dài hơn 1200km và điểm đến cuối cùng của anh là một giáo họ nhỏ bé mới lên giáo xứ. Đó là một vùng đất màu mỡ, phì nhiêu. Đó là nơi nhiều ánh sáng, và cũng nhiều mảng tối. Đồng thời, vừa là nơi anh gặp được những bạn trẻ nhiệt huyết, kỷ luật, vui tươi và yêu đời. Khi cảm nhận điều ấy một cách rõ ràng hơn, tâm hồn anh lại tráng thêm một lớp buồn. Một màu ảm đạm chẳng đến từ tự nhiên xâm chiếm và đổ tràn lòng anh, dẫu cho đó là một ngày trời nắng đẹp, gió và hương cà phê quyện vào nhau, vỗ nhè nhẹ vào đôi má, đôi môi của một bé gái đồng bào đang lẩm bẩm một bài hát quen thuộc. Rồi nỗi buồn ấy trở thành nỗi sợ. Anh sợ rằng khi anh đã trở thành một phần của cộng đồng, cũng là lúc anh phải khăn gói trở về thành phố.
* * *
Anh nghĩ về em! một cậu bé thật đặc biệt và nổi bật. Khi nhìn thấy Phong, ngay lập tức anh thấy mình phải làm điều gì đó cho em. Và ngay lập tức! … Phong không có ngoại hình ưa nhìn, em lớn hơn các bạn cùng lứa, cái đầu to hơn bình thường với vài đọn tóc loăn xoăn, loe nghoe. Đôi mắt lúc nào cũng mở to và anh cảm giác rằng em đang chạy trốn một ai đó. Luôn là như vậy.
* * *
Anh hỏi nhiều bạn và được nghe kể lại. Phong thường xuyên bị bắt nạt. Phong từng bị người khác đổ nước tiểu lên đầu, điều đáng sợ nhất là em bị cô lập. Em luẩn quẩn lang thang trong đám đông. Xa xa em đưa mắt nhìn vào hoạt động chung của mọi người mà không dám tham gia. Mỗi lần đứng trước Phong, anh luôn chọn cho mình một tư thế để tiếp cận em một cách dễ dàng. Anh thường ngồi. Em thường đứng. Anh muốn một lần nhìn thẳng vào đôi mắt của Phong để được lắng nghe và chia sẻ tất cả. Anh muốn làm cầu nối đưa em lại với cộng đồng, mà cái cộng đồng đầu tiên của em bây giờ là lớp học và bạn bè trong lớp học. Dẫu không chắc chắn vì điều kiện thời gian nhưng đó là điều anh đang cố gắng hết sức. Là điều ngay lập tức anh phải làm.
* * *
Phong thân mến, nếu cộng đồng hiện giờ chưa tạo cho em một vị trí, một chỗ đứng, em cứ an tâm. Phong luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim của anh, và trọn vẹn trong trái tim của Chúa. Bằng tất cả những gì gói gém trong chữ tuổi thơ, anh hy vọng em sẽ tìm được mọi thứ ở đó.
* * *
Anh được nói chuyện với mẹ của em. Một người phụ nữ lam lũ vất vả. Cách chị nói và trải lòng, anh cảm nhận được chị là một người mẹ tuy thiếu thốn vật chất, nhưng gia tài của chị là cả một bầu trời hy sinh và yêu thương mà chị sẵn sàng nhường cho con mình, dẫu rằng đôi lúc đã vài lần chị muốn giơ tay đầu hàng trước số phận. Mẹ kể cho anh nghe về Phong, với giọng nói run run của người xin ơn mẹ nói: “Hắn học chậm lắm, nhưng lại tháo vát chuyện chân tay. Hắn học hai năm lớp 5 rồi, năm nay nữa là ba. Tuy kết quả học tập chưa thực sự đạt, giáo viên lại đưa hắn lên lớp 6”. Anh không phải người ban ơn, nhưng được đồng hành với em là niềm vui của anh. Anh nghĩ về giáo viên của em. Anh nghĩ họ ngại vì đang mải chạy theo thành tích. Mẹ ráng xin cho em thêm một năm. Nhưng đó là điều bất khả. Trước tình trạng ấy, mẹ đã cho em nghỉ học. Anh biết em vẫn muốn đến trường, em vẫn muốn nhìn thấy bạn bè, và em mong có thế. Mẹ muốn em viết được tên của em cho nó “ra hồn” và mẹ cũng chỉ mong như thế. Phong! Người ta đã dạy em những gì trong 5 năm vừa qua?
* * *
Có lần anh không thấy em đến lớp, anh đã nghĩ rằng em chán việc đến lớp và thôi theo đuổi con chữ. Nhưng ngày hôm sau, khi mặt trời tỏa những tia nắng ấm đầu tiên, khi gió nhẹ nhàng mang ánh sáng đi khắp nơi thì Phong xuất hiện. Anh giả bộ làm mặt nghiêm hỏi: Sao con không đến trường hôm bữa? Và câu trả lời làm anh rưng nước mắt: “Thưa thầy, con phải đi chăn bò”. Đêm ấy, anh nghĩ về em. Anh mơ màng thấy hình ảnh một con bò … to rất là to … và nó to hơn cả con chữ. Lần nữa, anh rưng rưng nước mắt.
* * *
Có một chuyện anh phân vân không biết có nên kể với Phong không? Vậy bây giờ cho phép anh được bắt đầu ngỏ lời. Em thân mến, dẫu không muốn nhưng em đã trở thành kẻ giơ đầu chịu báng. Khắp nơi trong xã hội này, người ta luôn tìm nữa kẻ yếu thế hơn để bắt nạt, việc đó sẽ giải tỏa nỗi hoảng loạn chung mà họ gặp và phải đối mặt ở đâu đó. Người ta ném gạch vào những kẻ có thể quá đẹp hay quá xấu, quá thông minh hay quá ngây thơ, quá gầy hay quá béo, hoặc thậm chí là những người chỉ cần có tiếng nói khác họ. Anh nuôi một hy vọng, dẫu rằng hy vọng đó nhỏ nhoi như tia sáng yếu ớt lọt qua tấm vách gỗ nhà em rằng: Dù sau này, dẫu ở đâu hoặc em có làm gì và trở thành gì, em hãy làm với tất cả trái tim của mình vì anh đã đặt trái tim của anh gần trái tim của em và trong trái tim toàn vẹn của Thiên Chúa. Nghĩ về Phong – Phong của anh.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)