Gioakim Phạm Đức Quỳnh
Thu qua, đông tàn, những cành mai bắt đầu nở bung những cánh hoa đầu tiên đón chào xuân sang. Với những cánh lộc biếc, những đóa hoa rực rỡ, mùa xuân đến làm đất trời như bừng sáng. xuân đất trời, tôi nghĩ đến mùa xuân cuộc đời mình. Mới ngoài đôi mươi, tôi đang sống trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, lúc những khát vọng, ước mơ còn đang bừng cháy trong lòng và hứa hẹn một ngày không xa cũng sẽ bung nở. Với mỗi người Kitô hữu, chúng ta được Mẹ Giáo hội dạy rằng: Con người chúng ta ngoài việc nhận biết Thiên Chúa bằng đức tin, còn có thể nhận biết Thiên Chúa nơi vũ trụ, vạn vật. Trong những ngày đất trời đang chuyển mình, xin được góp một vài suy tư nhỏ về mùa xuân đời người, và mùa xuân đích thực mà mỗi người cần đạt tới, đó là mùa xuân vĩnh cửu trong vương quốc của Thiên Chúa.
Mùa xuân cuộc đời
Chứng kiến mùa xuân đất trời – khởi đầu của một năm, tôi nghĩ đến mùa xuân sức sống của đời người, mùa xuân mà tôi đang được trải qua với độ tuổi đôi mươi. Mùa xuân của tuổi trẻ với niềm vui tươi thắm, sức sống dạt dào, khối óc và trái tim mở ra với muôn tình ý cao đẹp. Ở tuổi ấy, bao nhiêu ước mơ chớm nở, bao nhiêu lý tưởng cao đẹp được vạch ra, bao nhiêu mối tương quan được vun trồng, bao nhiêu đam mê cuồng nhiệt trào dâng.
Nét chính yếu của mùa xuân đất trời là niềm vui, sự thắm tươi của màu sắc, và sự đâm chồi nảy lộc của cỏ cây. Với đời người cũng thế, cách riêng với mỗi người Kitô hữu, khi chúng ta vui trong niềm vui nơi cung lòng Thiên Chúa, ta tươi tắn trong nét đẹp của Đấng dựng nên cả đất trời… khi ấy, ta còn mùa xuân. Khi ta còn yêu thương chan chứa, trái tim ta còn rung động trước nỗi đau của tha nhân, khi ta còn biết ước mơ những điều cao cả và quyết tâm hành động cho những ước mơ đó thành hình; khi ta luôn sống chan hòa với chính mình, với tha nhân… khi ấy, mùa xuân vẫn còn mãi trong ta. Khi ấy sẽ đến, mặc cho làn da ta không còn mịn màng, đôi môi ta không còn tươi mọng, vầng trán ta không còn phẳng phiu, tay ta không còn nhanh nhẹn, chân ta không còn vững mạnh và nhảy nhót như chú sơn dương. Vì vậy, mùa xuân cuộc đời cần được khởi sự ngay từ hôm nay: đó là sống mốt đời sống của người công chính, thay vì chỉ sống và hành động theo những tham vọng nơi kiếp phù du này: “Đây, chẳng bao lâu nữa Ta sẽ đến và Ta đem theo lương bổng để trả cho mỗi người tùy theo việc họ làm. […] Phúc thay những kẻ giặt sạch áo mình, để được quyền hưởng dùng Cây Sự Sống và qua cửa mà vào Thành!” (Kh 22,12.14).
Mùa xuân có đẹp thế nào, nó vẫn qua đi nhanh lắm! Bỗng dưng tôi như muốn níu mùa xuân lại cho riêng mình. Ước chi mùa xuân cuộc đời cứ còn mãi để cuộc đời thêm an vui, ý nghĩa. Đến đây, tôi chợt nhớ có một nhà thơ đã từng bộc bạch nỗi niềm của mình trước sự trôi chảy của thời gian:
“Xuân trời đất qua đi nhanh quá
(Khuyết danh)
Mới xuân rồi xuân đến nữa sao?
Xuân ngày đó hoa thì mới nụ
Mỗi lần xuân lại nhớ xuân nào
Ta níu kéo mùa xuân ở lại
Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi
Xin cho tôi luôn còn trẻ mãi
Như hoa xuân tươi thắm trong đời”
Chúa là mùa xuân vĩnh cửu
Thánh sử Gioan cho chúng ta biết rằng: Thế giới này một ngày nào đó sẽ chấm dứt, guồng quay lịch sử nhân loại một lúc nào đó sẽ đến ngày tận số. Tuy nhiên, điểm kết thúc ấy không phải là một bi kịch dưới sự thống trị của tội lỗi và sự dữ, mà là “trời mới đất mới”.(x. Kh 21,1-3). Chúng ta không biết thời khắc chính xác trời cũ đất cũ qua đi, nhưng chắc chắn, Thiên Chúa đã đi bước trước để dọn sẵn cho chúng ta một nơi ở mới, nơi ấy công bằng và hạnh phúc lên ngôi. Khi ấy, sự chết sẽ bị đánh bại, con cái Thiên Chúa sẽ được phục sinh trong Đức Kitô, và toàn thể thụ tạo mà Thiên Chúa dựng nên cho con người sẽ được giải thoát khỏi ách nô lệ phù vân. Sống trong những ngày xuân mới, chúng ta càng ý thức rõ hơn mình đang sống trong Thiên Chúa là Đấng luôn yêu thương. Đất trời chuyển sắc xuân không chỉ đơn thuần là bắt đầu một thời điểm, mà còn là một lời mời gọi ta bắt đầu cuộc sống mới với một lối sống mới, bằng một quyết tâm mới để tiến tới mùa xuân bất diệt, mùa xuân vĩnh cửu là chính Chúa. Mùa xuân đó cũng không phải là một sản phẩm của sự tưởng tượng hay một tác phẩm truyền thuyết thần kì, nhưng đó là mùa xuân đích thực được thể hiện nơi Đức Giêsu, con người đã sống trong dòng lịch sử nhân loại.
Thiên Chúa là Đấng trọn hảo, thường hằng bất biến, mọi vật đều biến đổi, đều qua đi, nhưng tình yêu của Người không bao giờ đổi thay. Người luôn đồng hành, gần gũi, thấu hiểu, cảm thông và yêu thương chúng ta. Chính Chúa là mùa xuân bất diệt, Người đến ban sức sống dồi dào cho muôn loài thọ tạo.
“Bốn mùa Chúa đổ hồng ân,
Ngài gieo mầu mỡ ngập tràn lối đi” (Tv 65,12)
Mọi hoạt động của vũ trụ, vạn vật đều nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa bởi chính Người là Chúa của vạn vật là tình yêu, là niềm hy vọng của toàn thế giới, Người tuôn đổ phúc lộc cho con người và mời gọi chúng ta tiến về mùa xuân hạnh phúc không bào giờ phai tàn là chính Người.
Thinh lặng – khởi điểm làm nên mùa xuân
Sau hơn một năm sống trong bầu khí Đa Minh nơi mái nhà Thỉnh viện, tôi khám phá ra nhiều ý nghĩa nơi thanh xuân của mình. Đời sống ấy gợi ra trong tôi những câu hỏi rất thật về chính mình: Tôi đang tìm ai? Tôi cần phải làm gì? Những câu hỏi về bản thân và ước vọng của cá nhân luôn vang vọng. Nơi đây, tôi có những giây phút của kinh nguyện để tâm hồn mình chạm vào sự tĩnh lặng. Chính trong những giây phút thinh lặng, tôi nhận ra tình thương Thiên Chúa dành cho tôi “Lòng nhân hậu và tình thương Chúa, ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời” (Tv 23,6). Câu Thánh vịnh như diễn tả niềm vui của tôi vì Chúa biết rõ con người tôi. Người biết rõ những yếu đuối của tôi, nhưng vẫn im lặng để tôi có thời gian sám hối và ăn năn, nhờ đó mà tôi nhận ra ơn an ủi của Người.
Lạy Chúa, con chỉ là chiếc bình sành trong tay Chúa. Ngài là nghệ nhân đã nhào nặn lên con và Ngài cũng tỉ mỉ trang trí vào đó những họa tiết mĩ miều. Tuy nhiên, cuộc đời con nhiều khi cũng tung tóe đâu đây những mảnh vỡ của cái tôi ích kỉ, của sự thiếu bác ái hay thái độ lạnh nhạt vô tâm với người khác. Lúc đó, mỗi khi bước vào ngôi nhà nguyện thân thương, con thấy Chúa vẫn giơ đôi tay đón nhận biết bao tội lỗi nơi con. Trong thinh lặng, con nhận ra được “mùa xuân” Chúa dành cho con: Tội lỗi của con, hãy trút cả lên Thầy. Tâm hồn con như được chạm đến sự vĩnh cửu. Trong thinh lặng, con như được chạm đến khởi điểm của mọi sự hiệp thông, để khám phá ra rằng trước khi con và tha nhân đến được với nhau, chúng con đã được Thiên Chúa cho hiện diện nơi cõi nhân sinh này để cùng nhau sống một cuộc sống ý nghĩa. Hơn nữa, qua sự thinh lặng, con mới khám phá ra rằng: Chúng con yêu mến người khác là vì chúng con được Thiên Chúa yêu mến trước (x. 1Ga 4,19); chúng con là thụ tạo của Thiên Chúa, là chiếc bình sành tay Ngài nắn nên, là những đứa con được Ngài thương mến, và suốt cả cuộc đời chúng con là một cuộc đời sống đền tạ Thiên Chúa. Qua thinh lặng, con mới nghe được tiếng thì thầm của Đấng Tạo Hóa: Đó là hãy sống trọn đời này với một tình yêu quảng đại, tình yêu cho đi mà chẳng màng chi được đền đáp như lời Thánh Augustinô: “Cứ yêu, và làm những gì bạn muốn – Ama et fac quod vis”.
* * *
Ước mong sao, Mùa Xuân Ơn Thánh – Mùa Xuân Vĩnh Cửu luôn ngự trị trong tâm hồn chúng con, để chúng con được chan chứa ân sủng và bình an trong năm mới này:
“Xuân sang cội phúc sinh nhành lộc
Tết về cây đức trổ thêm hoa”.