[ĐMX72] Đáp Lại Tình Yêu

13-06-2019
Bởi: Nguyễn Thế Truyền Có: 0 bình luận 1719 lượt xem

__Hoàng Khanh Nguyễn Văn Thọ__
Nó thầm cám ơn Chúa vì đã thương chọn gọi và gìn giữ nó. Nó vui sướng thả mình chìm trong lời ca ngọt ngào và giai điệu du dương của “Tình Chúa yêu con”.

Kinh nghiệm thường nhật cho ta hay rằng, để đi đến một nơi nào đó, thường có thể bằng nhiều con đường, nhưng ta chỉ có thể chọn một con đường để đi. Và nếu ta lựa chọn con đường này thì sẽ phải từ bỏ những con đường khác. Hành trình cuộc đời của ta cũng thế, tương lai của ta trở nên như thế nào tùy thuộc vào con đường mà mỗi người lựa chọn. Là một người trẻ ở độ tuổi bước vào cánh cửa tương lai, An đã gặp phải những khó khăn, bối rối về việc phân định ơn gọi cho chính bản thân mình.

Cuộc sống luôn là một chuỗi ngày của những sự lựa chọn. Cũng như bao người trẻ khác, An cảm thấy khó khăn để lựa chọn cho mình một lý tưởng sống. An dường như thấy mình bất lực trước việc lắng nghe tiếng Chúa. Làm sao để biết được con đường mà Chúa muốn ta đi hay dấu hiệu nào để nhận ra được ơn gọi của mình, v.v., là những câu hỏi xuất hiện ngổn ngang trong đầu An lúc bấy giờ. Sống trong thời đại công nghệ 4.0, An không thể tránh khỏi sự lung lay, chao đảo trước những lời mời gọi đầy hấp dẫn của xã hội. Hơn nữa, sau những tháng ngày nơi giảng đường đại học, An càng có thêm niềm tin để hiện thực hóa những ước mơ, những niềm hy vọng về một tương lai tươi đẹp mà An đã ấp ủ từ bấy lâu nay. Cầm trong tay tấm bằng đại học loại khá cùng với sự nhanh nhẹn, năng động sẵn có của mình, An tin rằng mình sẽ có một công việc ổn định. An có thể kiếm tiền để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc và đặc biệt là An có thể phần nào trả ơn cho những tháng ngày vất vả của bố mẹ. Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong tâm hồn, An có cảm tưởng như mình đang được Chúa Kitô mời gọi để sống đời sống tận hiến cho Ngài. Dẫu thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng An vẫn nhớ như in về cái ngày mà nó đã từng coi là tiếng mời gọi kín đáo của Thiên Chúa và sự đáp lại hồn nhiên của một đứa trẻ.

Vào buổi tối hôm đó – buổi đầu tiên của lớp học giáo lý để chuẩn bị lãnh nhận bí tích giải tội, sơ phụ trách lớp giáo lý bước vào và hỏi: “Trong lớp chúng ta, có bạn nào muốn đi tu không?”

Đáp lại câu hỏi của sơ là sự im lặng của cả lớp. Nó thoáng nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của sơ lúc đó. Nó không biết vì lý do gì mà các bạn trong lớp đã im lặng. Còn với bản thân nó, đi tu là gì hay đi tu sẽ trở nên như thế nào là một khái niệm mơ hồ đối với một cậu bé chỉ mới 10 tuổi như An. Trước giờ chả ai nói với nó về đi tu hay gì đấy liên quan đến tu trì cả. Thế nên, câu hỏi của sơ làm nó suy nghĩ và tò mò. Hai chữ “đi tu” cứ luẩn quẩn mãi trong đầu nó suốt cả buổi học. Nó suy nghĩ… nó muốn biết một chút gì đó về “đi tu”. Đến lúc ra về rồi mà nó vẫn còn lan man suy nghĩ… Mẹ đến đón nó về sau khi bà đọc kinh ở nhà thờ xong, thì tâm trí nó vẫn còn như đang ở một nơi nào khác. Nó ngước mắt nhìn mẹ trong do dự. Nhưng rồi nó cũng can đảm để hỏi: “Mẹ ơi! Đi tu là gì hả mẹ? Hôm nay, sơ hỏi chúng con có ai muốn đi tu không. Nhưng… không có bạn nào trả lời Mẹ à.” Trong khoảnh khắc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Mẹ nhìn nó và dịu dàng đáp: “Đi tu là để làm Cha xứ đó con! Con có thích không? Nếu thích thì con vào nói với sơ !”

Mẹ vừa dứt lời, nó vội quay trở lại phòng học giáo lý. Gặp sơ đang khóa cửa phòng, nó nói: “Thưa sơ, con muốn đi tu.”

Sơ vui mừng đáp lại: “Ồ! Cám ơn con! Sơ chúc mừng con! Sơ sẽ cầu nguyện nhiều cho con!”

Nó đáp: “Vâng ạ! Con cám ơn sơ. Con chào sơ con về ạ.”

Cuộc trò chuyện thật ngắn ngủi nhưng đã mang lại cho nó một sự ấm áp, bình an đến lạ. Trên đường về nhà, nó hát nghêu ngao những bài hát “tủ” của mình một cách hạnh phúc mà quên đi chất giọng “ngang như cua” của mình.

Sau này nó mới biết mẹ nó cũng muốn nó đi tu nhưng có lẽ nghĩ nó còn nhỏ chưa nhận thức được nên chưa bao giờ nói với nó cả. Mẹ nó chỉ biết âm thầm dâng nó cho Chúa và cầu nguyện nhiều cho nó.

Giờ đây khái niệm “đi tu” của An không còn như hồi mới lên mười nữa, nhưng An biết rằng: Ơn gọi tận hiến là một ơn gọi cao cả xuất phát từ Thiên Chúa. Đó là một món quà, một ân huệ nhưng không của Thiên Chúa tặng ban cho những ai mà Ngài muốn. Điều này được thể hiện rõ trong sách ngôn sứ Giêrêmia: “Trước khi ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi; trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hóa ngươi, Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân” (Gr 1,5). Nhất là như chính Đức Giêsu nói với các môn đệ trong sách Tin Mừng Thánh Gioan:“Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại” (Ga 15,16). Thật thế, chính Đức Kitô đã đi bước trước để mời gọi các tông đồ và chính sự sẵn sàng đáp lại không do dự của các ông mà hoa trái của Thiên Chúa được triển nở và tồn tại cho đến ngày nay. Hoa trái đó không phải là gì khác ngoài chính Tình Yêu mà Thiên Chúa đã trao tặng cho các tông đồ cũng như cho mỗi người chúng ta.

Suy nghĩ về ơn gọi của mình, An cũng nhận ra tình yêu cao cả mà Thiên Chúa dành cho mình qua những biến cố của cuộc sống. Tuy nhiên, cũng chính lúc đó, An cảm thấy mình thật bất xứng trước lời mời gọi của Thiên Chúa. An nhận thấy hình ảnh của mình nơi vị ngôn sứ Mô-sê. Ông đã nhận ra sự kém cỏi của mình trước sứ mạng mà Thiên Chúa đã mời gọi ông. Vì thế ngôn sứ Mô-sê đã thưa với Đức Chúa: “Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ô và đưa con cái Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập?” (Xh 3,11). Hay với chính lời đáp trả của ngôn sứ Giêrêmia: “Ôi! Lạy ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng, con đây còn quá trẻ, con không biết ăn nói!” (Gr 1,6). Tuy nhiên, khi lật mở từng trang Kinh Thánh và xem lại kinh nghiệm sống ơn gọi của các vị ngôn sứ, An hiểu rằng: Thiên Chúa luôn có một kế hoạch yêu thương cho mỗi một người trong chúng ta. Người yêu mỗi người chúng ta bằng một tình yêu đặc biệt. Chỉ cần ta sẵn sàng đáp lại và cộng tác với Người thì tình yêu của Thiên Chúa sẽ xóa đi những lo lắng và lấp đi những giới hạn của ta.

Đáp lại tình yêu của Thiên Chúa, mỗi người chúng ta được được mời gọi bước đi trên con đường thập giá, một con đường gian khổ thử thách. Trên con đường đó, Chúa Kitô mời gọi mỗi người phải từ bỏ chính mình, từ bỏ tất cả những gì thuộc về thế gian. Từ bỏ ở đây chính là từ bỏ những sở thích, thú vui hằng ngày cùng với cả những ước mơ, hoài bão và thậm chí là cả gia đình, bạn bè và người thân của mình. Từ bỏ chính là việc chúng ta chấp nhận để Chúa cắt tỉa đi những tham, sân, si nơi con người mình để chọn lấy Giêsu làm gia nghiệp đời mình. Hay nói cách khác, từ bỏ là để đặt Thiên Chúa lên trên tất cả mọi thụ tạo khác. Bước theo Chúa Kitô cũng chính là việc chúng ta sống theo lời mời gọi của Ngài: “Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy” (Ga 16,9). Lời mời gọi này dành hết cho tất cả mọi người nhưng cách đặc biệt dành cho những người muốn sống đời dâng hiến. Thật thế, “khi Chúa cất tiếng gọi ai thì Ngài cũng thầm nuôi hy vọng được đáp trả. Chắc hẳn Ngài cũng ngậm ngùi khi bị một ai đó khước từ. Bởi trong tiếng gọi là thầm cho đi tình yêu. Bởi trong tiếng gọi là thầm nói lên nỗi nhớ thương.”[1]

Nhận ra tiếng Chúa mời gọi, An đã gạt bỏ tất cả những ước mơ, dự định mà nó ấp ủ bấy lâu nay để hướng về con đường mang tên Giêsu. Bước đi trên con đường Giêsu, An thầm nhủ với bản thân: Nó sẽ nỗ lực hết mình để đáp lại tình yêu mà Chúa đã dành tặng nó. Dẫu rằng nơi bản thân nó còn nhiều yếu đuối và phía trước nó là cả một chặng đường dài đầy gian khó. Nó sẽ phải từ bỏ cũng như học cách để vượt qua những thách đố, cám dỗ trên con đường đó. Thế nhưng, nó tin rằng Chúa sẽ luôn bước đi cùng nó để che chở và hướng dẫn cho nó.

Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ đây nó đã là một thỉnh sinh Đa Minh. Trong bầu khí linh thiêng của ngôi nhà nguyện nhỏ ở Thỉnh Viện, khuôn mặt nó toát lên một niềm hạnh phúc khôn tả. Nó thầm cám ơn Chúa vì đã thương chọn gọi và gìn giữ nó. Nó vui sướng thả mình chìm trong lời ca và giai điệu du dương “Tình Chúa yêu con” của nhạc sĩ Giang Tâm:

Tình Chúa yêu con như thái sơn vời vợi đỉnh cao,
tình Chúa yêu con như biển khơi sóng trào đêm ngày.
Tình Ngài yêu con khôn vời từ khi chưa có đất trời,
Chúa đã dủ thương và chọn con từ trước muôn đời.
Gọi chính tên con âu yếm chở che từng phút giây,
nào có lo chi Chúa dìu con những ngày khó nguy.
Vì Ngài luôn ở bên cạnh đời con chan chứa ơn lành,
Chúa đã dủ thương Ngài dìu đưa về bến bình an.

[1] Nguyễn Tầm Thường, “Tiếng gọi”, Nước Mắt Và Hạnh Phúc.

Từ khóa: ,

  • THỈNH VIỆN ĐA MINH VIỆT NAM
    Địa chỉ: 70/1 Tổ 1, Kp Bình Đường 3, P. An Bình, Tp. Dĩ An, Tỉnh Bình Dương.
    Địa chỉ cũ: 1116, đường số 6, P. Tam Phú, Q. Thủ Đức, Tp. HCM - Xem bản đồ
    Email: thinhviendaminh@gmail.com