Savio Quách Đại Dương
Mátthêu là một chiếc bình sành từng rạn nứt vì những lầm lỗi, nhưng được chữa lành bởi lòng thương xót Chúa; để rồi nhờ chiếc bình sành ấy nguồn nước hồng ân của Chúa tuôn tràn xuống cho muôn người đang cơn đói khát.
Chân Phước người Ý Giacômô Alberione từng nói: “Tông đồ là bình sành được chọn để tuôn tràn hồng ân của Thiên Chúa và những linh hồn đang khao khát được uống thỏa thuê”. Con người với thân phận mỏng giòn, yếu đuối quả thật chỉ như chiếc bình sành dễ vỡ. Nhưng khi chiếc bình ấy được Thiên Chúa sử dụng, chính nó sẽ phát huy những giá trị khôn lường. Hơn 2000 năm trước, Chúa Giêsu đã sử dụng chiếc bình sành mang tên Mátthêu để tỏ lộ ân sủng của Người cho nhân loại.
Mátthêu người Galilê, được thánh sử Luca và Gioan gọi là Lêvi, còn thánh sử Marcô gọi là con ông Anphê. Khi Lêvi trở nên môn đệ của Chúa Giêsu, ông được gọi là Mátthêu, từ tiếng Do thái là “mattai”, nghĩa là “món quà của Chúa”. Công việc của ông là thu thuế. Vào thời của Chúa Giêsu, thu thuế là một nghề đem lại của cải giàu sang, nhưng lại bị người Do thái khinh miệt. Những người thu thuế lấy tiền thuế từ những người đồng hương Do Thái để nộp cho đế quốc xâm lăng La Mã. Vì thế, xã hội thời đó coi họ như kẻ phản bội dân tộc, cộng tác với đế quốc. Họ bị coi thường. Họ bị ruồng bỏ. Họ bị cấm vào các hội đường. Họ không thể là một phần của xã hội Do thái. Phái Pha-ri-siêu thậm chí còn xếp họ vào hạng tội lỗi.
Đức Giêsu nhìn thấy Mátthêu và Người gọi ông đi theo. Chắc chắn những người đương thời đều bàng hoàng, kinh ngạc khi Đấng Messiah lại muốn một người thu thuế trở thành môn đệ của Người. Mátthêu biết rõ dư luận quần chúng về mình, biết rõ mình bị liệt vào hạng tội lỗi. Ông như chiếc bình sành bị người ta coi là đồ thừa thãi, nằm trơ vơ nơi xó nhà mà chẳng ai ngó ngàng đến. Còn Chúa Giêsu, một người thợ mộc làng Narazeth quen với những thớ gỗ và búa đục, sẽ làm việc gì với một chiếc bình sành như vậy?
“Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” (Lc 18, 13). Lời cầu nguyện của người thu thuế trong dụ ngôn của thánh sử Luca như nói lên tiếng lòng thống hối của Mátthêu. Ông cảm thấy xấu hổ về tâm hồn, về bản thân, về quá khứ tội lỗi của mình. Tâm can ông giống như một chiếc bình đầy ắp những đồng tiền thu thuế, nhưng rốt cuộc lại trống rỗng và chẳng có chút niềm vui nào. Chúa Giêsu thấu hiểu tình cảnh khốn khổ ấy, nên Người muốn đến bên ông và biến đổi cuộc đời ông cho xứng hợp theo thánh ý Chúa.
Đức Giêsu gọi Mátthêu trong khi ông đang ngồi ở bàn thu thuế, loay hoay với công việc thường nhật, với hàng đống sổ sách, với bề bộn những khoản thu chi. Có lẽ lúc Đức Giêsu cất tiếng gọi thì Mátthêu còn đang cầm trên tay cây bút ghi sổ hay những đồng tiền mới thu được. Thế nhưng, vừa nghe thấy tiếng Người, ông buông bỏ hết mọi mối bận tâm ấy và đứng lên để theo Người. Mátthêu hiểu rõ điều quan trọng nhất mà mình cần phải làm là đáp lại lời mời gọi của Đấng Messiah. Chắc hẳn khi lần đầu tiên hai ánh mắt chạm nhau nhau, ánh mắt nhân hậu của Chúa đã thấu đến tâm can Mátthêu và tiếp thêm sức mạnh giúp ông trỗi dậy. Ánh mắt của Chúa đã ghé nhìn chiếc bình sành trong xó nhà. Người đã đưa tay phủi lớp bụi trần trên chiếc bình đó và mang nó theo bên mình.
Mátthêu đã cùng lên đường, cùng hiện diện, cùng đồng bàn với Chúa Giêsu. Trên hết, ông học theo mẫu gương thánh đức của Thầy Chí Thánh và không ngừng kín múc sức sống thiêng liêng nơi tình yêu của Thầy. Sau khi Chúa Giêsu về cùng Chúa Cha, Mátthêu bắt đầu viết về cuộc đời và sứ vụ của Đấng Cứu Độ. Lúc này đây, chiếc bình sành Mátthêu không còn chứa những đồng tiền thuế xưa, mà chỉ chứa đầy ân sủng tình yêu của Thiên Chúa. Được thúc đẩy bởi Thần Khí, ông hoàn toàn trở thành công cụ để Thiên Chúa tỏ lộ những điều huyền nhiệm của Người cho nhân loại. Mátthêu đã kết thúc cuốn Tin Mừng thứ nhất bằng lời thúc giục các tông đồ của Chúa Giêsu: “Vậy anh em hãy ra đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ” (Mt 28,19), cũng là lời cuối cùng cho mỗi chúng ta và cho mọi thời đại: “Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28, 20).
“Những kho tàng ấy, chúng tôi lại chứa đựng trong những bình sành, để chứng tỏ quyền năng phi thường phát xuất từ Thiên Chúa, chứ không phải từ chúng tôi” (2Cr 4,7). Quả thật, Mátthêu đã lãnh nhận và gìn giữ kho tàng vô giá mà Chúa Giêsu ban cho ông. Ông chỉ là một chiếc bình sành, từng rạn nứt vì những lầm lỗi, từng được chữa lành bởi lòng Chúa thương xót, và từng tuôn đổ nguồn nước hồng ân của Chúa cho muôn vàn con người đang cơn đói khát. Giờ đây, chiếc bình sành Mátthêu đã làm tròn phận sự của mình và yên vị bên cạnh Thầy Chí Thánh cùng những chiếc bình sành khác.