Hồ Đình Huỳnh
“Người hạnh phúc nhất
là người tìm ra ơn gọi phục vụ của đời mình.”
Bao ngày sống trên gian trần là bấy nhiêu ngày con người chạy đua kiếm tìm hạnh phúc cho mình. Hạnh phúc là thứ dễ tìm thấy và cũng là thứ dễ mất đi. Tùy theo mỗi người mà có những khái niệm về hạnh phúc khác nhau. Có người cho rằng hạnh phúc là có thật nhiều của cải vật chất, có địa vị cao trong xã hội. Người khác lại cho rằng hạnh phúc là tìm được một nửa của đời mình trong tình yêu lứa đôi. Nhưng đối với người thanh niên, hạnh phúc là được ở trong nhà Chúa suốt cả cuộc đời. Giữa cuộc đời trăm vạn nẻo đường với những con đường rộng thênh thang, những con đường đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng đâu đấy vẫn tồn tại một con đường mang tên “đường hẹp”. Đường hẹp là đường không rộng, đường nhỏ, có thể khó đi hoặc dễ đi. Đường hẹp sao lại dễ đi? Thông thường, đường hẹp không dễ đi, nhưng đường hẹp dễ đi vì ít người đi, không ai chen lấn.
Quả vậy, chẳng ai tìm kiếm danh vọng trong đường hẹp hay chẳng mong sẽ có nhiều bạc tiền ở đó. Người đi trong con đường hẹp là người tìm kiếm hạnh phúc qua hạnh phúc của người khác, lấy niềm vui của người khác làm niềm vui cho mình. Nếu ai đã và đang đi trên con đường hẹp đó thì chắc hẳn đã phần nào cảm nghiệm được vị cay, đắng và chát mà những chông gai của nó mang lại. Nó chẳng ngọt ngào, êm ả và nên thơ như con người thường nghĩ. Nói như vậy cũng không phải phủ nhận những niềm vui và hạnh phúc có được trên đường hẹp nhưng là để ai sẽ và sắp bước vào, ít nhiều cảm nhận được những khó khăn sắp đối diện mà luôn sống trong hiện tại, không nên ảo tưởng và lý tưởng hóa, để rồi khi gặp phải những va vấp trên đường, biết đứng dậy và bước đi không dứt niềm hy vọng. Đường hẹp muốn nói ở đây là đường tu trì. Đường tu là con đường dài sâu thẳm, có lúc dễ đi, có lúc khó đi, thậm chí còn quanh co và gồ ghề. Người ta cũng không thích đi vào loại đường này, nhưng dễ đi hay khó đi còn tùy vào cách nhìn nhận của người đi trên đường.
Tu là sửa, là một cuộc “cách mạng bản thân”, là việc con người từ bỏ con người cũ mặc lấy con người mới trong Đức Kitô. Đi tu cũng đồng nghĩa với việc con người đặt cược cuộc đời mình vào bàn tay quan phòng của Chúa và để cho Chúa hướng dẫn bước đi, chẳng ai dám nói trước được điều gì và chẳng ai dám hứa hẹn điều gì. Hơn nữa, tu cũng có thể định nghĩa là một cuộc lên đường trong hy vọng. Con đường bước theo Chúa là một cuộc hành trình không có lịch trình cụ thể, cũng không phải là một dự án riêng được lên kế hoạch sẵn cho bản thân, cũng chẳng có một lời hứa hẹn sẽ được gì và mất gì trong chuyến hành trình này. Người được mời gọi lên đường cần có tinh thần phó thác và dâng hiến trọn cuộc đời cho Chúa, lấy Chúa làm nguồn vui của bản thân; tha nhân là người được phục vụ và các linh hồn là bạn thân. Qua những chứng nhân lịch sử ta cảm nhận được điều này, ngày xưa tổ phụ Ápraham vâng nghe tiếng Chúa mời gọi bỏ hết mọi thứ sau lưng, để rồi ra đi tới miền đất mà Chúa hứa ban cho ông làm gia sản. Thật vậy, làm sao ông có thể tin vào lời Thiên Chúa hứa, nếu không có một niềm tin và lòng cậy trông vững vàng vào lời Chúa hứa.
Hay một Phanxicô Xavier được lời Chúa đánh động và rồi bỏ hết của cải để đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Bấy nhiêu mẫu gương trên cũng đủ cho con người hiểu được sự từ bỏ mọi thứ và lên đường trong hy vọng. Cụ thể hơn, hằng năm các dòng tu vui mừng đón nhận những lời khấn từ những khấn sinh, những người can đảm đáp trả lời mời gọi của Chúa Giêsu. Từ đây Chúa đã kết giao với họ một bản giao ước, một bản giao ước mới trong Thánh Thần, để rồi họ thực sự trở nên chứng nhân Tin Mừng.
Trong không gian trầm lắng, người thanh niên thầm thĩ với Chúa: Lạy Chúa, con chẳng mong mình như can đảm thánh Phanxicô Xavier lên đường ra đi rao giảng Lời Chúa khắp mọi nơi hay mạnh mẽ như thánh tiến sĩ Têrêsa Avila, người đã canh tân Dòng Cát Minh, nhưng chỉ xin cho con biết hy sinh, từ bỏ mỗi ngày và lên đường từ chính trong tâm hồn của mình.
Những chiếc lá vàng lìa khỏi cành trong tiết trời se lạnh làm lòng người thêm ngậm ngùi tiếc nuối. Một chút trầm tư về chiếc lá vàng làm chàng trai thêm vững lòng và thêm can đảm dấn thân hơn vào con đường mình đã chọn. Phải chăng con đường hẹp là con đường dẫn đưa đến hạnh phúc đích thực? Phải chăng hạnh phúc phải được xây dựng từ những giọt nước mắt và vị mặn của mồ hôi mới thực sự là thứ hạnh phúc mà con người khát khao đạt đến? Như vậy, người hạnh phúc nhất là người tìm ra ơn gọi phục vụ của đời mình.