Nguyễn Khôi Nguyên
“Từng ngày tôi bước đi, tôi thấy hạnh phúc dường bao khi tôi được Chúa yêu thương dẫn dắt.”
Ngày bước vào Thỉnh viện Đa Minh, tôi phải đối diện với bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, những háo hức, những chờ mong trước khi vào đây tan biến, thay vào đó là những lo lắng, sợ hãi cũng như nỗi buồn. Những mớ suy nghĩ hỗn độn hiện lên trong đầu tôi, tôi đang đứng trước ngã rẽ đầu đời để quyết định cuộc đời của mình. Tôi sẽ bước vào một thế giới lớn hơn, một cuộc sống mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm. Tôi phải thay đổi cả cuộc sống hiện tại của tôi, phải tập làm những công việc nhà mà trước đây chỉ có mẹ tôi làm. Nỗi lo lắng ngập tràn suy nghĩ cũng như tâm hồn tôi. Rồi tôi sẽ như thế nào, tôi có thể theo đuổi ơn gọi của tôi đến cùng hay không. Lúc này, tôi gần như quên đi việc cầu nguyện với Chúa, tôi chỉ dựa vào bản năng để thích nghi với môi trường mới. Nhưng cả tôi và bạn đều biết, dù chúng ta có lãng quên Chúa thì Ngài cũng không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Tôi xác tín điều đó!
Bước vào Thỉnh viện, tôi thấy an tâm hơn khi có những anh lớp trên chào đón chúng tôi với sự nhiệt tình và nụ cười niềm nở. Tôi thấy bình an một chút nhưng vẫn thấy lo lắng không ngơi. Và rồi cái gì tới cũng đã tới, ngay chiều hôm đó tôi đã bắt đầu phải thực hiện những quy định ở trong đây, tôi ngỡ ngàng trước mọi thứ. Giờ kinh Chiều, tôi được sắp xếp ngồi với một anh lớp trên – người khiến tôi không có cảm tình khi còn ở ngoại trú. Bởi vì anh có khuôn mặt giống “giang hồ”, đôi mắt hình sự, lầm lầm lì lì. Nhưng cảm nhận của tôi đã sai khi anh nhiệt tình chỉ tôi việc mở sách kinh, cũng như sách ca nguyện. Trong bữa cơm tối, tôi lại được ngồi kế anh, anh chỉ dạy tôi nhiều điều để giúp tôi sống trong mái nhà Thỉnh viện này tốt hơn. Anh là một người tốt, là một người anh đi trước hướng dẫn tôi mỗi ngày. Khi tôi sai, anh nhắc nhở tôi để giúp mối tương quan giữa tôi và các anh em khác ngày một tốt hơn. Mỗi khi đêm đến, tôi lại nhớ ngôi nhà ấm áp của tôi, có cha có mẹ và người em trai của tôi. Ngay tối hôm trước, tôi còn cùng ngồi với gia đình ăn bữa cơm chung, và vui đùa kể cho nhau nghe những câu chuyện cười. Giờ đây, tôi lại ngồi ăn cơm và ngủ chung phòng những người mà tôi chưa bao giờ quen biết. Cảm giác xa lạ như chèn ép tinh thần tôi vốn đang lo sợ vì phải sống xa gia đình.
Từ anh, tôi được làm quen với nhiều anh em khác, trong số đó tôi thích nhất là nhóm “CARDILAK” – tôi thắc mắc về tên gọi của nhóm này. Về sau này tôi mới hiểu đó là những anh em có giọng hát “ngang” như cua, và giọng hát của tôi thì còn ngang hơn cả cua. Tôi cảm thấy rất vui khi được gặp và sống chung trong một mái nhà với những anh em đó, dần dần tôi thấy Thỉnh viện như ngôi nhà thân thương của tôi. Tôi được các cha trong Ban Giám đốc hướng dẫn. Rồi mỗi anh trong mái nhà thân thương cũng tận tình giúp đỡ tôi. Dần dần tôi cảm nhận rõ hơn ơn gọi mà Chúa đang ngỏ với tôi. Tôi thấy mình ấm áp hơn trong tâm hồn, và tôi vui mừng bước tiếp trên con đường mình đã chọn trong bình an.
Một buổi tối thinh lặng kia, tôi cảm thấy mình có chút thiếu sót, và tôi nhận ra tôi gần như đã quên Chúa đang hiện diện. Từ lúc vào đây, tôi chỉ dựa vào bản thân, tôi đã không xin ơn Chúa ban cho tôi. Nhưng rồi Chúa vẫn yêu thương, âm thầm ban tràn đầy ơn lành của Người xuống trên tôi. Tôi lên đường theo dấu chân của Người, và Người đã dẫn dắt tôi. Mọi điều tôi nhận được trong mái nhà Thỉnh viện này đều là ơn lành của Chúa. Dù tôi có lãng quên Chúa, nhưng Chúa vẫn không bao giờ lãng quên tôi – người tôi tớ hèn mọn, vô tâm. Từng bước chân tôi bước trên con đường của Đức Kitô là cả một hồng ân lớn lao mà Ngài đã ban cho đứa con vô tâm như tôi. Tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống, tôi tin chắc rằng Chúa luôn ở bên tôi, ngay bên cạnh tôi để biến đổi tôi, dẫn dắt tôi từng giây từng phút. Tất cả đều là hồng ân của Chúa!
Đang đi dọc bờ biển Galilê, Ngài thấy hai anh em là Phêrô, và Anrê anh ông, đang quăng chài dưới biển; vì họ là ngư phủ, và Ngài nói với họ: “Hãy theo Ta và Ta sẽ làm cho các người trở thành những kẻ lưới người như lưới cá”. Lập tức họ đã bỏ cả chài lưới mà theo Ngài. Đi xa hơn khỏi đó, Người thấy hai anh em khác, Giacôbê con của Dêbêđê và Gioan là em, đang vá lưới dưới thuyền với ông Dêbêđê cha họ, Người kêu gọi họ. Lập tức, họ bỏ cả thuyền, cả cha mà đi theo Người (x. Mt 4,18-22). Bốn môn đệ đầu tiên đã bỏ mọi sự mà lên đường đi theo Chúa, mà không biết những điều gì đang chờ họ trên con đường phía trước, nhưng họ luôn đặt niềm hy vọng và một niềm xác tín mạnh mẽ vào Người.
Bước theo Giêsu, chúng ta phải từ bỏ gia đình như ông Phêrô, hay bỏ những ước mơ, hoài bão như ông Gioan. Lên đường là chúng ta phải từ bỏ nhiều thứ, kể cả những nhu cầu chính đáng và những thứ rất thân thiết. Nhưng đó lại là yêu sách mà Chúa muốn chúng ta làm để đi theo người.
Từng ngày tôi bước đi, tôi thấy hạnh phúc dường bao khi tôi được Chúa yêu thương dẫn dắt. Tôi đã dám lên đường bước theo dấu chân của Người – dấu chân mà tôi đã khẳng định đó là cuộc đời tôi. Chỉ cần tôi dám lên đường thì Thiên Chúa sẽ không để ta phải bơ vơ một mình, dù tôi có quên Ngài thì Ngài vẫn lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Tôi ngày càng thêm xác tín rằng nếu biết phó thác tâm hồn và cả con người tôi cho Thiên Chúa, thì chính Ngài sẽ làm nơi tôi bao nhiêu điều lạ lùng mà tôi không thể ngờ tới. Tôi tự nhủ mình noi gương cách sống của thánh Phaolô: “Không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta” (Rm 8,39). Tôi tin tưởng vào Người, chắc chắn Người không bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi đã dám lên đường cho một lời mời gọi… và những cuộc lên đường của anh em tôi cũng là một sự khích lệ cho tôi vững tin vào cuộc lên đường của mình.