[Thánh Giaxintô: Bước Chân Tin Mừng] Chương 4: Người Cha

29-09-2017
Bởi: Ban Văn Hoá Có: 0 bình luận 1503 lượt xem

Thỉnh thoảng xe ngựa của Đức Giám mục Ivo dừng lại để cha Đa Minh và các anh em có thể theo kịp đoàn tùy tùng của ngài. Khi đó họ nói chuyện với nhau về những kế hoạch sắp tới một cách vui vẻ. Đức Giám mục Ivo cũng không muốn trì hoãn hành trình đi tới giáo phận Cracow. Đó sẽ là một cuộc tiếp đón thật tuyệt vời dành cho bốn vị tu sĩ.

Đức cha Ivo nói: “Từ trước tới nay, chưa có ai ở thành phố này nhìn thấy một tu sĩ cả, cha Đa Minh ạ! Cha hãy nghĩ về ngày mà con cái của cha lần đầu giảng thuyết tại nhà thờ chính toà!”

Cha Đa Minh mỉm cười. Ngài tưởng tượng ra một bức tranh sống động về những điều sẽ xảy ra. Ngôi thánh đường lớn nhất của giáo phận Cracow sẽ không đủ chỗ cho đông đảo thính giả. Khi đó, cha Giaxintô và các anh em khác sẽ phải giảng thuyết trên các đường phố. Rồi sẽ có nhiều người trẻ chưa từng nghĩ mình có thể trở thành tu sĩ sẽ được Thiên Chúa thúc đẩy để xin gia nhập Dòng Giảng Thuyết mới thành lập này. Rồi cũng sẽ nhanh chóng có một Tu viện của Dòng nơi thành phố này, một Tu viện với nhiều thỉnh sinh và tập sinh nhiệt thành.

Tuy vậy, những kế hoạch và những cuộc trao đổi vui vẻ trên đường đi sớm chấm dứt. Đoàn lữ hành đã đến vùng Viterbo. Đây là lúc mà cha Đa Minh phải nói lời tạm biệt Đức Giám mục và những người con yêu quý của cha.Vào buổi sáng, khi tất cả cùng họp nhau lần cuối, ai cũng rưng rưng nước mắt. Tuy thế, không một ai khác ngoài cha Giaxintô có thể cảm nhận được sâu sắc sự chia ly sắp tới. Bỗng nhiên cha thấy chán nản khi nghĩ về những điều đang chờ đợi mình ở Balan. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng cha và các anh em đồng hành có thể hoán cải được cả đất nước này! Dĩ nhiên cha và người anh em của mình là Ceslao đều đã là linh mục, và trước đây họ đã có nhiều năm được học hành. Dầu vậy, cả hai chỉ có được vài tháng huấn luyện để trở thành tu sĩ. Lẽ ra bây giờ họ chỉ là những tập sinh tại Tu viện Santa Sabina, họ chỉ vâng lời Bề trên, học cách kết hợp ý mình với thánh ý Thiên Chúa.

Đột nhiên cha Giaxintô không kìm lòng được, oà khóc: “Thưa cha Đa Minh, nếu không có cha cùng đi, chúng con không biết phải làm gì cả.”

Cho đến lúc này, cha Ceslao và những anh em khác vẫn cố gắng nén cảm xúc lại; nhưng giờ đây, khi thấy cha Giaxintô đã bộc lộ hết sự yếu đuối và những ngờ vực của mình, họ liền đến gần người thủ lãnh kính yêu, mỗi người với một vẻ lo lắng riêng. Họ nài xin: “Thưa cha, xin đừng bỏ chúng con. Chúng con sẽ không thể làm được điều gì nếu không có cha!”

Cha Đa Minh nhìn bốn anh em với vẻ mặt đầy lo lắng đang đứng trước mình, và cha cảm thấy tim mình nhói đau. Rồi đây trên cõi trần này, cha sẽ không thể gặp lại những môn đệ thân yêu này lần nào nữa. Nhưng trong giây phút chia ly này, cha phải giấu đi sự buồn sầu, không để cho mình quá xúc động như họ, thậm chí còn hơn cả họ nữa. Ma quỷ chỉ chờ có thế để thực hiện mưu đồ của nó.

Để xoá tan bầu khí u buồn đó, cha khích lệ: “Các con hãy xem, giờ thì chúng ta đã ở cách Tu viện Santa Sabina ở Rôma xa lắm rồi. Chúng ta cũng đã phó thác tất cả mọi chuyện ở đó cho cha Bề trên Tancred rồi, phải không các con ?”

Thấy cha Đa Minh chăm chú nhìn mình, anh Henry gật đầu đồng ý: “Vâng, thưa cha, đúng ạ.”

“Được lắm. Bây giờ, liệu có cách nào để chúng ta vẫn có thể giúp cha Bề trên, kể cả lúc chúng ta dừng lại tại Viterbo này để nghỉ ngơi, hay tiếp tục hành trình này không?” Anh Henry tính lắc đầu thì một ánh sáng loé lên trong mắt anh: “Thưa cha, chúng ta có thể giúp đỡ ngài bằng lời cầu nguyện, dù chúng ta có ở đâu đi nữa.” “Cầu nguyện ư? Con có cách cầu nguyện nào đây?” Không hiểu sao, tinh thần của chàng trai trẻ người Tiệp Khắc này bắt đầu dâng cao khi anh bước vào cuộc hỏi thưa quen thuộc cùng vị Bề trên yêu dấu của mình. “Thánh lễ là lời cầu nguyện cao trọng nhất. Nếu chúng ta thực sự muốn giúp đỡ cha Bề trên, thì mỗi sáng khi dâng lễ ta nhớ đến ngài và khẩn xin Thiên Chúa chúc lành cho ngài.”

“Thật là một ý tưởng tuyệt vời, anh Henry ạ. Vậy đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm sao?”

“Dạ… chúng ta còn có thể nhớ đến ngài trong những lời cầu nguyện vắn suốt cả ngày.”

“Chẳng hạn như thế nào?”

“Thỉnh thoảng chúng ta có thể đọc Kinh Lạy Cha, hay có thể là Kinh Kính Mừng.”

“Nhưng đó chỉ là những lời kinh ngắn! Liệu chúng có ích gì không?”

Anh Henry hơi sửng sốt. “Thưa cha, trong việc cầu nguyện vấn đề không phải dài hay ngắn mà là phải cầu nguyện như thế nào. Con tin chắc rằng Thiên Chúa sẽ lắng nghe mọi lời cầu nguyện xuất phát từ đáy lòng, bất kể nó ngắn ngủi thế nào.”

Trong phút chốc mọi người thinh lặng để những âm thanh trong trẻo của giọng nói anh Henry vang vọng bên tai mọi người. Khi đó, sự bình an và hiểu biết mà cha Đa Minh đã khơi lên trong họ nhờ ơn Chúa Thánh Thần, nay lại đến một cách êm ả như một “trò chơi” nhỏ với anh Henry. Đến lúc này, họ hiểu rõ rằng Thiên Chúa lắng nghe mỗi lời cầu nguyện chân thành từ đáy lòng mình.

Họ cũng hiểu rằng với phương thức cầu nguyện là thinh lặng trước Thánh Thể, hay kết hợp với những khó khăn vất vả trong công việc, họ sẽ giúp đỡ hay cộng tác được với người khác. Thậm chí, cái chết cũng không ngăn cản được họ, vì những lời cầu nguyện của người sống và người chết, dù theo nhiều cách thức khác nhau, cũng đều dẫn đến một đích điểm duy nhất là Thiên Chúa.

Cha Đa Minh nói một cách dịu dàng: “Dù thân xác chúng ta xa cách nhau, nhưng linh hồn thì luôn có thể gặp nhau và hạnh phúc trong Thiên Chúa. Này các con, khi bổn phận của các con trở nên nặng nề, khi các con cô đơn hay chán nản, và khi Thiên Đàng dường như quá xa thì các con hãy luôn nghĩ về điều này. Thiên Đàng và những người thân yêu sẽ không cách xa chúng ta nếu có một lời cầu nguyện ngắn gọn, thiết tha nối kết chúng ta với nhau.”

Đầu cúi xuống, tâm hồn tràn đầy bình an, họ quỳ gối xin phép lành của người cha và cũng là Bề trên của họ. Rồi Đức Giám mục Ivo vỗ lên vai cha Giaxintô và nói: “Này, cha Đa Minh đã đi rồi! Giờ chúng ta cũng phải lên đường thôi!”

Để đến được miền bắc nước Ý và gặp được con đường đưa họ lên những ngọn núi dẫn tới quê hương Balan, họ phải đi qua Orvieto, Siena, Florence, Bologna, và Venice. Đức cha hỏi: “Con có sẵn sàng lên đường đến Orvieto trưa nay không?”

Cha Giaxintô gật đầu và khẽ đáp: “Vâng, thưa bác Ivo! Bác đi trước và chúng con theo sau.”

Vừa nói cha Giaxintô vừa gượng cười. Có lẽ cha phải ghi nhớ những lời này, vì đó là những lời đầu tiên của cha trong tư cách là vị Bề trên. Đúng vậy, ngay trước khi chúc lành lần cuối, cha Đa Minh đã đặt cha Giaxintô đứng đầu nhóm những anh em Ceslao, Henry và Herman. Từ nay, họ phải hoàn toàn vâng phục cha, như người đại diện cha Đa Minh.

Cha thì thầm: “Xin Thiên Chúa nâng đỡ con trong sứ vụ mới này. Trách nhiệm này chắc không dễ dàng chút nào.”

“Xin Thiên Chúa nâng đỡ con trong sứ vụ mới này. Trách nhiệm này chắc không dễ dàng chút nào.”

Bốn anh em trẻ lên đường tiến về phương Bắc. Theo gương cha Đa Minh, họ cố gắng dành mỗi tối ở một Tu viện nào đó để có thể dâng Thánh lễ vào sáng hôm sau và tham dự giờ cầu nguyện trong bầu khí yên bình của ngôi nhà được thánh hiến cho Thiên Chúa. Trên hành trình của mình, thỉnh thoảng họ gặp những tu sĩ không mặc tu phục trắng đen bằng vải lông chiên như họ, nhưng đi chân trần và mang những bộ áo vải nâu thô nhám, đó là các Anh em Hèn mọn, do một tu sĩ thánh thiện là thầy Phanxicô Átxidi thành lập mấy năm trước.

Một ngày nọ cha Giaxintô thưa với Đức cha Ivo: “Có một sự đồng cảm sâu sắc giữa thầy Phanxicô và cha Đa Minh. Mặc dù thầy Phanxicô không phải là một linh mục, nhưng cha Đa Minh luôn coi ngài là một người uyên bác. Cha Đa Minh đã từng nói rằng chính thầy Phanxicô đã dạy cho ngài ý nghĩa đích thực của Đức Khó nghèo.”

Đức cha Ivo gật đầu: “Ta hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp thầy Phanxicô tốt lành này. Con có biết thầy Phanxicô bao nhiêu tuổi rồi không?”

Cha Giaxintô làm một phép toán nhỏ, và đáp: “Thưa bác, cha Đa Minh của chúng con giờ đã là năm mươi tuổi. Còn thầy Phanxicô thì trẻ hơn bác ạ, khoảng ba mươi tám.” Vị Bề trên trẻ tuổi rất thích những cuộc trò chuyện với người bác của mình. Thực vậy, cha Giaxintô và cha Ceslao coi Đức Giám mục như là người cha thứ hai của mình và do vậy rất kính trọng ngài. Họ biết rõ là nếu Balan và những nước ở phương Bắc khác có được những người lãnh đạo tinh thần như Đức cha Ivo, thì tình hình Giáo hội và chính quyền sẽ được cải thiện rất nhiều. Vì một Giám mục thánh thiện và nhiệt thành có tầm ảnh hưởng rộng lớn trên những người khác. Những linh hồn dưới sự chăm sóc của ngài gần như không thể nào có thể lầm đường lạc lối được. Dĩ nhiên, một lúc nào đó họ có thể lầm lạc, thậm chí lại còn chủ tâm chống lại những người muốn cứu vớt linh hồn mình. Nhưng cuối cùng, nhờ lời cầu nguyện và hy sinh, vị mục tử tốt lành sẽ chiến thắng. Ngài sẽ giành lại từng con chiên lạc và mang nó trở lại với đoàn chiên của Chúa.

Cha Giaxintô thường cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con trở nên một linh mục thánh thiện. Xin hãy cho con có được tinh thần của Bác Ivo để con đến với người khác; như vậy quê hương Balan của con sẽ sản sinh những linh hồn tin kính Chúa, những linh hồn thà chịu đau khổ hoặc chấp nhận cái chết còn hơn là chối bỏ Ngài.”

Càng ngày vị Bề trên trẻ tuổi càng miên man với suy nghĩ có lẽ chỉ có bốn người họ đi truyền giáo ở vùng Cracow này. Vì nhóm họ quá ít người, và lại chỉ được đào luyện ba tháng để trở thành tu sĩ, nên họ sẽ phải rất khiêm tốn. Sống khiêm tốn, họ sẽ dễ dàng trở nên thánh thiện. Chỉ có những người tự cao và những người sợ hãi thánh ý Chúa mới thấy khó khăn khi trao dâng hoàn toàn bản thân trong tay Chúa mà thôi.

Cha Giaxintô tự nhủ: “Nhiều lúc sự tự cao và sợ hãi có mối liên hệ với nhau. Ma quỷ dùng cả hai tật xấu này một cách khôn khéo để ngăn không cho người ta nhận ra rằng, họ được tiền định để trở nên con cái của Cha nhân lành và hầu hết mọi người được kêu gọi để nên thánh. À, có lẽ mình cũng nên chia sẻ điều này với các anh em khác để giúp họ trong sứ vụ rao giảng cho người đồng bào của chúng ta.”

Đã đến lúc rao giảng rồi! Ngay từ đầu cuộc hành trình anh Herman đã đoán trước để đến được Balan là một hành trình dài. Thực vậy, ngay lúc vừa rời khỏi nước Ý và đi vào địa hạt Carinthia miền nam nước Áo, thì cả một đám đông hiếu kỳ đã vây lấy họ.

Đức cha Ivo xúc động nói: “Bác đã nói với con điều gì nhỉ? Cả châu Âu này đang nóng lòng chờ đón những nhà giảng thuyết của cha Đa Minh. Con có thể đoán được là Đức Tổng Giám mục Salzburg vừa mới gửi tin gì đến cho chúng ta không?”

Cha Giaxintô vội nhìn lên. Lẽ nào Đức Tổng Giám mục mời họ đến thăm thành phố của ngài! Mà nếu chuyện này có thật thì họ không thể nhận lời được, vì như thế chuyến hồi hương của họ chậm mất vài tuần.

Đọc được suy nghĩ của đứa cháu, Đức cha Ivo nói: “À! không chỉ có lời mời đến Salzburg thôi đâu, mà Đức Tổng Giám mục còn báo là ngài sẽ đích thân gặp chúng ta ở đó. Tin báo cho biết rằng ngài sẽ chờ chúng ta ở Friesach là trung tâm kỹ nghệ khai thác mỏ ở vùng núi phía trước chúng ta.”

Đây thực sự là một thông tin khiến cho cả đoàn bối rối nên cần có thảo luận nghiêm túc để xem phải làm gì cho phù hợp. Đương nhiên, quyết định cuối cùng sẽ do cha Giaxintô đưa ra vì cha là Bề trên, nhưng Đức cha Ivo khuyên cha đừng quá vội vàng. Đức Tổng Giám mục giáo phận Salzburg rất mộ mến cha Đa Minh. Hai vị đã từng gặp nhau ở Rôma nhiều năm trước đây, và do đó vị giám chức mong đợi được biết những tin tức mới nhất về người bạn cố tri của ngài.

Đức cha Ivo nói: “Ít ra chúng ta có thể đến Friesach và kể cho Đức Tổng biết rằng những ngày này cha Đa Minh đang du thuyết ở miền bắc nước Ý. Chúng ta cũng có thể giải thích cho ngài là chúng ta cần phải nhanh chóng về Balan. Vả lại, Đức Tổng Giám mục là một người cởi mở cháu ạ. Ngài sẽ không buộc cháu phải đến làm việc trong giáo phận của ngài nếu như điều đó không thể thực hiện.”

Cha Giaxintô mỉm cười. Cha vừa phải đối diện với vấn đề thực sự đầu tiên trong tư cách là Bề trên của ba anh em khác. Dĩ nhiên, đó không phải là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng một chút gì đó cũng làm xáo trộn những kế hoạch đã được sắp đặt cẩn thận, và vì thế cũng làm cho cha phải bối rối. Và điều này là không được, vì đó không phải là cách hành xử của một người cha trong gia đình.

Cha Giaxintô bất ngờ lên tiếng: “Thưa Bác Ivo, chúng ta hãy quỳ xuống cầu nguyện.”

Lại một lần nữa, cha Giaxintô bộc lộ sự khiêm tốn và khôn ngoan của mình. Cha sẽ hoàn toàn phó thác bản thân và nhóm tu sĩ nhỏ bé của ngài trong kế hoạch của Thiên Chúa để thi hành Thánh ý Người. Rồi họ sẽ có được lời giải đáp cho vấn đề đang phải đương đầu và mọi người sẽ có được sự bình an, hạnh phúc.

 

Từ khóa: ,

  • THỈNH VIỆN ĐA MINH VIỆT NAM
    Địa chỉ: 70/1 Tổ 1, Kp Bình Đường 3, P. An Bình, Tp. Dĩ An, Tỉnh Bình Dương.
    Địa chỉ cũ: 1116, đường số 6, P. Tam Phú, Q. Thủ Đức, Tp. HCM - Xem bản đồ
    Email: thinhviendaminh@gmail.com